“Vì sao tình yêu sẽ bị phai nhạt dần anh nhỉ? E cảm thấy e đang bị cô đơn ngay chính mối quan hệ của mình!”
Vì sao hả?
Vì ta đang sống và yêu một cách quá vội vã và hời hợt. Con người quá ích kỷ để làm những điều để thoải mãn cảm xúc hay lợi ích cá nhân. Người ta quá vồ vập vào những thứ gọi là “cảm xúc nhất thời”. Có thể điều đó làm ta rung động thật đấy nhưng sẽ chẳng thể bền lâu.
Hoặc cũng có thể người ta đang quá bận rộn và những cái “tôi” trong xã hội này ngày càng lớn, người ta cứ mặc định “phải sống cho mình trước đã” nên chẳng còn những nhường nhịn, trao gửi và hi sinh nữa. Thế rồi, dần dần 2 chữ “tình yêu” cũng mất đi ý nghĩa thật sự của nó.
Người ta yêu vội, để dành giật chút cảm giác kích thích phấn khởi ban đầu, rồi cũng vội vàng vứt bỏ nó để chạy theo những thú vui khác. Tình yêu giống như một hạt mầm, chẳng phải cỏ dại rơi đâu mọc đấy, tình yêu nó khó hơn nhiều, nên cần rất nhiều yêu chiều, trân trọng từ cả hai phía. Nên nếu em hoặc ai đó đang có một tình yêu, thì xin hãy cố gắng vì nhau chứ đừng để nó “nhạt” dần rồi than thở rằng mình cô đơn ngay trong mối quan hệ của mình hay chẳng có nỗi một mối tình trọn vẹn trong đời nữa.
Sài Gòn, 19/9/2020
Đôi lời tự sự
))) ghê taaaa
Hi. Cám ơn bạn 🙂